"Đã như vậy thì tôi lại càng không có lý do từ chối, tôi nhiều lần suýt chút nữa đã chết trong tay những thứ kia, vì thế tôi sẽ không trốn tránh." Lý Đại Trang kiên định nói.
Ôn Văn gật đầu: "Tốt lắm, tôi sẽ báo lại suy nghĩ của cậu, đến khi đó sẽ có người tới tìm cậu ký khế ước."
Tiếp đó Ôn Văn từ chỗ Lý Đại Trang biết được những gì cậu ta đã trải qua ở đây, từ đó hiểu sâu hơn về thị trấn Cổ Tích.
Hiện giờ Lý Đại Trang đã hiểu biến hóa của Đào Văn không phải ngoại lệ, mọi người trong thị trấn này hình như đều xảy ra biến đổi.
Mặc kệ những biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng có thể xác nhận là kẻ đứng sau khẳng định muốn lợi dụng những biến hóa này để làm chuyện gì đó.
Mà loại chuyện này, bình thường đều là điều mà Hiệp Hội Thợ Săn không muốn thấy.
Sau đó Ôn Văn vỗ vỗ vai Lý Đại Trang nói: "Lời cậu nói trước đó tôi cần phải nghiệm chứng một chút, nếu là thật thì nơi này có khả năng đang có một âm mưu rất lớn."
Nói xong, Ôn Văn để Lý Đại Trang và Đào Văn ở lại nơi này, chính mình rời khỏi căn nhà này.
Nhưng kỳ thật sau khi rời khỏi tầm mắt của Lý Đại Trang, Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận, chuyển thành trạng thái ngục đốc Tai Nạn, trước đó những gì Bạch Tiểu Mật thấy thì Ôn Văn cũng thấy, vì thế anh căn bản không cần phải kiểm tra lại.
Sở dĩ nói như vậy chẳng qua là để tranh thủ chiêu mộ Lý Đại Trang vào trạm thu nhận mà thôi.
Anh chạm vào huy hiệu nhân viên thu nhận, từ trong mớ bong bóng tìm được Lý Đại Trang, tuyển dụng chính thức bắt đầu.
Ở trong phòng, Lý Đại Trang đang chú ý chăm sóc bạn tốt của mình, cũng dọn sạch sẽ những thứ nôn ra trước đó.
Cứ nhìn đám sâu bọ kia Lý Đại Trang lại nhớ tới mình đã tiêu hóa những thứ này, cảm giác tởm lợm không gì sánh bằng.
Đột nhiên năng lượng màu đen nồng đậm lan khắp căn phòng, Ôn Văn mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện đứng ở trước mặt Lý Đại Trang, dùng tròng mắt vàng óng giống như ẩn chứa rất nhiều điều huyền bí, bình tĩnh nhìn cậu ta.
Lý Đại Trang lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng thủ vệ xui xẻo của cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Ôn Văn dùng giọng nói uy nghiêm nói với Lý Đại Trang: "Đừng khẩn trương, tôi không phải kẻ địch, cậu chính là người được tiến cử làm nhân viên thu nhận Lý Đại Trang đúng không, cậu muốn gia nhập Trạm Thu Nhận Tai Ách à?"
Lý Đại Trang nhớ tới lời Ôn Văn nói trước đó, không chút do dự gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn gia nhập Trạm Thu Nhận Tai Ách."
"Vậy thì, bây giờ ký khế ước."
...
Quá trình ký kết với Lý Đại Trang rất thuận lợi, bởi vì có lòng tin với Ôn Văn nên Lý Đại Trang rất phối hợp quy trình này.
Cứ vậy, trạm thu nhận lại có thêm một nhân viên thu nhận có thể điều khiển vận rủi.
Ôn Văn cũng không cố gắng giấu giếm thân phận trạm thu nhận của mình, dù sao thì mặc kệ là thông qua con đường nào để tiến vào trạm thu nhận, chỉ cần để Lý Đại Trang nhìn thấy đám quái vật mình bắt giữ lúc ban đầu thì khẳng định sẽ biết được thân phận của Ôn Văn.
Khác với những nhân viên thu nhận khác, Ôn Văn đã cứu Lý Đại Trang nhiều lần, mà phần lớn đám quái vật bị bắt khi cứu cậu ta đều nằm trong trạm thu nhận, vì thế không thể giấu được, không bằng chứ thẳng thắn một phen.
Đợi tới khi hết thảy quy trình thuận lợi kết thúc, Ôn Văn lại từ trong trạm thu nhận tiến ra, quay trở lại.
Lý Đại Trang không hề nghĩ ngợi nhiều cao hứng nói với Ôn Văn: "Ôn tiên sinh, tôi đã gia nhập tổ chức kia rồi."
"Nhanh thế, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi." Ôn Văn làm bộ kinh ngạc nói: "Có điều sau này cậu không nên nói với người khác về thân phận của tôi, thân phận nhân viên thu nhận giữ bí mật thì sẽ tốt hơn."
Lý Đại Trang gật đầu, trong khế ước có quy định không được tùy tiện tiết lộ những nhân viên thu nhận khác, cậu nhất định sẽ giữ kín miệng như bưng.
Lý Đại Trang đã trở thành nhân viên thu nhận, như vậy để cậu ta trốn ở đây không phải là lựa chọn tốt, tiến vào trạm thu nhận mới là an toàn nhất, Ôn Văn còn có thể giảm bớt đi trói buộc.
Vì vậy anh nói với Lý Đại Trang: "Cậu đã là nhân viên thu nhận thì hai người vào trong trạm thu nhận tránh một chút đi, bây giờ cậu đã không thể chiến đấu được nữa, chờ sự việc sắp kết thúc thì hãy trở ra."
"À đúng rồi, đến khi đó sẽ có người tới tìm cậu gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, cậu cứ vào là được, hai tổ chức không hề xung đột, mục tiêu cũng nhất trí, có điều cậu không nên tiết lộ thân phận nhân viên thu nhận của mình."
Lý Đại Trang nghe theo đề nghị của Ôn Văn, ngoan ngoãn tiến vào trạm thu nhận.
Chiêu mộ Lý Đại Trang, ngoại trừ năng lực thì còn vì suy nghĩ của cậu ta.
Hiện giờ trong hiệp hội có vài thợ săn là nhân viên thu nhận, nhưng bọn họ đều là gia nhập hiệp hội trước rồi mới gia nhập trạm thu nhận, độ trung thành với Hiệp Hội Thợ Săn sẽ cao hơn so với trạm thu nhận.
Mà lý lịch của Lý Đại Trang thì không có điểm nào đáng ngờ, sau sự kiện này Hiệp Hội Thợ Săn nhất định sẽ nghĩ cách để cậu ta gia nhập hội.
Vì thế, Lý Đại Trang vì tin tưởng Ôn Văn nên chính là thợ săn có độ trung thành với trạm thu nhận tương đối cao, nhất định chính là quân cờ hoàn mỹ mà Ôn Văn xếp vào trong Hiệp Hội Thợ Săn.
Đang tự đắc thì Ôn Văn nhướng mày, anh cảm nhận được ngoài cửa có người.
"Quả nhiên trước đó làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không có chuyện gì thì đúng là rất khó."
Ôn Văn không hề căng thẳng, chỉ một người mà thôi, bên cạnh mình đã không còn nhóm Lý Đại Trang vướng bận, không có gì đáng sợ.
Cùng lắm thì trốn là được.
Chẳng qua bây giờ anh có chút lo lắng cho Shermore, có thể nhanh chóng tìm được anh như vậy chứng tỏ đám quái vật ở nơi này có năng lực quản lý rất mạnh, Ôn Văn có thể trực tiếp trốn thoát, nhưng Shermore thì có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trải qua lần giao thủ với cô bé quàng khăn đỏ, Ôn Văn nhận ra thị trấn này không đơn giản như thoạt nhìn, quái vật cấp Tai Nạn tuyệt đối không phải chỉ có một!
"Vào đi, trốn ở cửa làm gì." Ôn Văn lớn giọng nói.
"Ít nhất thì như vậy có vẻ lịch thiệp hơn một chút."
Âm thanh lạnh lùng truyền tới, một người đàn ông mặc áo trùm đen đẩy cửa tiến vào, ở phía sau hắn là hai con chó lớn dữ tợn...
Không, là một con, nó có hai cái đầu!
Thấy con chó kia, Ôn Văn đột nhiên hiểu ra, anh đã nghĩ thông suốt rồi!
Không chút nghi ngờ, con chó này chính là quái vật tới từ thế giới trong, mà dáng vẻ của nó và đám chó nuôi ở hiệp hội thành phố Tùng Đào có chút giống nhau!
Tình trạng đến bây giờ, nếu Ôn Văn còn không rõ thì đầu óc anh có thể mang đi đút cho Tam Tể Nhi rồi.
"Ông là thợ săn, lúc ký kết khế ước có lẽ đã từng phát lời thề, tôi rất muốn biết ông xuất phát từ tâm lý gì để làm ra chuyện như vậy."
Người đàn ông kinh ngạc, vốn định tới tìm Ôn Văn thương lượng một chút, không ngờ vừa gặp mặt đã bị Ôn Văn đâm thủng thân phận.
"Không hổ là siêu thợ săn, thế mà đã phát hiện được thân phận của tôi, khâm phục khâm phục, làm sao anh phát hiện được?" Người đàn ông kia không hề có chút thành ý nào, bởi vì hắn vốn không cảm thấy mình có thể giấu giếm quá khứ một cách hoàn hảo.
"Con chó phía sau ông hẳn là..." Ôn Văn ngồi xổm xuống nhìn cái bụng con chó kia, sau đó đứng lên nói: "Hẳn là cha của đám chó con mà ông nuôi ở hiệp hội!"
Người đàn ông kia mỉm cười vén áo trùm lên, sau đó nói với Ôn Văn: "Lần đầu gặp mặt siêu thợ săn biệt hiệu 'Biến Thái', tôi là tiểu đội trưởng đội thợ săn thành phố Tùng Đào.... Tống Lăng!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo